Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

Tiếp tục cuộc chiến (2)


Tháng 2/2008

Sau tết , mọi việc được thu xếp nhanh chóng để lên đường cho sớm . Hằng ngày cả triệu tế bào ung thư được nhân lên , trể ngày nào sự sinh sôi càng nhiều thêm ngày đó  vì tế bào phân bào theo cấp số nhân , đặc biệt tế bào ung thư không bào giờ tự chết như tế bào thường mà chỉ biết sinh sôi càng nhiều càng tốt . Đến lúc nào đó thì xâm lấn các bộ phận liên quan và  tàn phá dần cơ thể dẩn đến sự đau đớn và cuối cùng là chết !

Nhưng dù có quan tâm hay không thì tế bào ung thư vẫn sinh sản từng giờ , từng phút , thế thì quan tâm đến nó để làm gì ?chính  vì nghĩ đến ung thư là nghĩ đến cái chết làm người ta hỏang loạn , suy sụp tinh thần rất nhanh , dẩn đến những biến chứng khác và cuối cùng chết vì nguyên nhân khác chứ không phải do nguyên nhân ung thư .Cứ nghĩ nó cũng giống như các bệnh khác , ai cũng phải mang chứng bệnh nào đó và  người ta đâu chỉ chết vì ung thư .Nhồi máu cơ tim, tai biến mạch máu não hoặc tai nạn giao thông cũng làm người ta chết kia mà . Cứ nghĩ ung thư là một bệnh do tế bào biến dị , là một bệnh từ tế bào như bao bệnh khác sẽ làm cho tâm hồn thêm nhẹ nhõm , các việc còn lại để BS lo .

Mang một tâm trạng khá thoải mái trong lần phẩu thuật này , tôi chẳng thấy có gì phải lo lắng cả , cứ để cho định mệnh đến như nó phải đến.

Các thủ tục nhập viện được hoàn tất nhanh chóng bằng mail , đến mồng 10 AL có thể lên đường được rồi . Không khí xuân vẫn còn phản phất qua cái se lạnh còn sót lại của những ngày cuối đông , mọi người vẫn còn say xuân thì mình lại khăn gói vào bệnh viện.

Đến sân bay CHANGI lúc 12h ,đã  nhiều lần đến đây rồi sao lần này bổng dưng thấy lạ , chú ý nhiều hơn đến cách trang trí , tiếp đón nơi sân bay , cảm thấy hài lòng với mọi thứ .Dù nguyện với lòng là không nghĩ ngợi đến bất cứ điều gì nữa để tâm được thanh thản , nhưng đầu óc vẫn quay cuồng với bao nhiêu thứ ?
Ra khỏi sân bay , giàn hoa giấy lung linh trước gió như đón chào người  trở lại  , nhưng người trở lại  thật sự quá ngán ngẫm khi phải ở nơi này .
Sau 1h30' đi taxi thì đến KS , làm các thủ tục check in  xong là phải vào ngay bệnh viện để làm thủ tục nhập  viện  ."Mùi" bệnh viện ở Sin khá thơm tho nhưng khi ngữi mùi ấy tôi cảm thấy ớn lạnh vì  nghĩ đến sắp tới mình lại phải nằm trên bàn mổ !
Mọi thứ đều quen thuộc như lần đầu : nhận phòng , nhận giường , lấy máu xét nghiệm , lấy mạch , huyết áp ..

Qúa mệt mỏi sau một ngày đường , tôi tạm thiếp đi một chút .Giấc ngủ đến một cách chập chờn vì tôi thuộc dạng khó ngủ ở chỗ lạ, đặc biệt là chiếc giường của bệnh nhân , tuy hiện đại nhưng lạ lẫm vô cùng .Chập chờn mãi cho đến gần sáng y tá vào đánh thức và thay đồ , vệ sinh thân thể , xong  leo lên chiếc giường khác  để được đẩy tớí phòng mổ.

 Rút kinh nghiệm của lần trước ,tôi nhắm mắt lại khi nằm trên giường để được đẩy tới  phòng mổ.Vì nếu nhìn trên trần nhà đang chạy ngược, cảm giác này sẽ được lưu lại lúc hết thuốc mê và đầu óc sẽ quay cuồng theo khi  mở  mắt ra, cảm giác này kéo dài hơn 01h và rất khó chịu .
Qua 3 lần bàn giao thì cũng đến phòng mổ .Mặc dù đã trãi qua cảm giác này 01 lần rồi , sự sợ sệt giảm đi rất nhiều so với lần trước nhưng khi lưng chạm vào cái lạnh của chiếc giường mổ bằng inox , cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo xương sống đến tận đỉnh đầu và nỗi sợ vu vơ cũng chợt đến  . Vẫn còn thời gian nói vài ba câu với BS phẩu thuật (cũng là BS tư vấn ) nên có cảm giác an tâm  hơn vì đậy là một trong những BS mổ gan giỏi nhất ở bv này . Khi BS phụ mổ chụp ống thuốc mê vào mũi , trong tictac không còn biết cảm giác gì nữa , hôn  mê sâu có lẽ là từ đúng nhất để diễn tả cảm giác này..

Lần mổ này có lẽ lượng thuốc mê ít nên chỉ sau 5h tôi đã tỉnh táo và đượcchuyển vào phòng chăm sóc . Vẫn còn cảm giác lơ mơ nhưng cũng dần nhận rõ xung quanh .Bà xã và 2 con vẫn ở bên mình , nét mặt mọi người tràn đầy niềm vui thay cho nỗi lo lúc mới vào phòng mổ .
Đến tối thì đượcchuyển sang phòng thường là phòng trước khi đưa đi mổ. Cũng vẫn như lần trước , trên người giống như robot , dây nhợ chằng chịt với bao nhiêu thứ , đặc biệt lần này có thêm ống chứa chất giảm đau được nối với kim tiêm mạch . Y tá dặn khi nào cảm thấy đau thì bóp vào bơm đặt  trong tay(giống như quả bóng hơi ) thuốc sẽ tự động bơm vào máu để giảm đau. Đây chính là nguyên nhân gây những biến chứng không lường trước và xém chút nữa là die rồi . Vì vết thương vẫn đau âm ỉ nên cứ mỗi lần cảm thấy đau là tôi bơm thuốc giảm đau , đến sáng thì xài  hết cả ống . Vết thương không đau nhưng bụng bắt đầu khó chịu và hình như đang lớn dần ra . Đến sáng thì đượcchuyển sang phòng riêng 01 người vì không thể ngủ được khi phải nghe tiếng ho của bệnh nhân ở giường bên cạnh , mặc dù phòng chỉ có 4 bệnh nhận .

Khi việc chuyển phòng đã xong , thiếp được một chút , tỉnh dậy , vén áo xem thử vết thương , chợt rùng mình vì cứ ngỡ là mổ nội soi như lần trước , nhưng lần này lại mổ hở . Nhìn vết thương kéo dài từ chấn thủy xuống hết mạng sườn bện phải ,cở 30cm  được cố định bằng kim thép chứ không phải bằng chỉ may , giống như con rết khổng lồ đang đeo bám xung quanh bụng . Chợt nghĩ ngày xưa SAMURAI ở bên nhật mổ bụng chắc cỡ  này là cùng  chứ không thể hơn được !
Lần này cảm thấy khõe hơn lần trước có lẽ thời gian mổ ngắn , sử dụng ít thuốc mê , nhưng ở đời luôn có nhiều bất ngờ đến với ta mà không báo trước . Sau khi ăn một ít  thức ăn từ bửa sáng , cảm giác mệt mỏi và thở gấp chợt đến , bụng thì cứ dần căng cứng , không thể đánh rắm được , cảm giác khó chịu tăng dần . sau khi báo BS  thì được chuyển cho chụp bụng , không thể đi được phải ngồi xe đẩy . Trở về phòng cảm giác khó  chịu  và mệt mỏi tăng dần . 

Sau khi hội chẩn BS cho uống thuốc rửa ruột , đặt ống thông qua thực quản vào bao tử để lấy hơi và dịch vị ..Phải trãi qua 1 ngày làm đủ mọi thứ mới bắt đầu đánh rắm và ợ hơi được. Bụng bắt đầu xẹp dần và hơi thở trở lại bình thường . Nguyên nhân của biến chứng này là do sử dụng quá nhiều thuốc giảm đau (sau này tôi mới biết đó là mooc phin), làm cho nhu động ruột bị liệt ,không hoạt động ,thêm vào đó ăn vào không thể tiêu hóa  thức ăn , tạo hơi trong bao tử làm bụng trướng lên , không thể thở sâu mà chỉ có thở gấp !
3 ngày sau khi mổ , BS cho xuất viện . Vết thương lớn như thế nhưng không có thay băng , không bị nhiễm trùng , chứng tỏ điều kiện vô trùng của bệnh viện quá tuyệt hảo . Thời buổi này mà chỉ dùng peniciline , không dùng kháng sinh nào khác .Ngược lại với bv ở VN , sau mổ là đánh kháng sinh tới tấp, nhưng càng ngày vi khuẩn càng kháng thuốc , phải dùng kháng sinh mạnh hơn . Đây là giải pháp chữa bệnh từ ngọn chứ không phải từ gốc như bao giải pháp khác trong xã hôi. .
Cũng giống như lần trước ,sau khi BS cho xuất viện , vẫn  phải ở lại Sin thêm 01 tuần nữa để theo dõi xem có biến chứng gì không cho đến  khi mọi chuyện ổn hết mới trở về VN. Lần này còn phải chờ gặp BS phụ trách hóa trị để bàn xem sẽ áp dụng phácđồ hóa trị nào cho thích hợp .




Thứ Ba, 26 tháng 4, 2011

Tiếp tục cuộc chiến (1)

PHẨU THUẬT LẦN 2
Trở về nhà vào tháng 7 năm 2007 sau khi phẩu thuật đại tràng, vết thương vẫn còn đau âm ĩ vì chỉ mới mổ xong được khoảng 10 ngày. Vẫn phải tiếp tục tập đi tới ,đi lui mặc dù đau đớn trong từng bước đi .Có một điều cảm thấy an tâm vì BS cho biết sau khi làm các xét nghiệm về tế bào , cho thấy bệnh chỉ đang ở giai đoạn đầu , không cần hóa trị . Có thể chính sự sai lầm này đã làm cho bệnh kéo dài đến ngày hôm nay ? .Đây là câu hỏi lớn trong đời tôi cho đến thời điểm bây giờ  vẫn chưa có câu trả lời thỏa đáng.Đem thắc mắc này để hỏi các BS ở Singapore và cả BS ở Việt nam thì theo y văn thế giới , trường hợp này dù có hóa trị hay không thì kết quả như nhau ?Nhưng tôi vẫn theo đuổi suy nghĩ của mình :nếu thực hiện hóa trị luôn sau khi mổ thì mọi chuyện có tốt đẹp hơn hiện nay không?Nhưng làm sao thay đổi được quá khứ ?

Vì tin tưởng vào BS ,tôi cũng chủ quan  nên chẳng quan tâm nhiều đến việc nghiên cứu tiếp xem trường hợp của mình cần phải làm gì  nữa . Cứ sống thật bình thản như trước khi bệnh và tin tưởng một điều rằng mình đã khỏi bệnh.

 Tháng 1/2008
6 tháng sau ,điều gì đến đã đến , khi làm blood test cho thấy chỉ số CEA đã tăng trở lại từ bình thường là <5 , kết quả khi test đã lên đến 15. CEA là chữ viết tắt : Carcinoembryonic antigen là một glycoprotein có trong niêm mạc đại trực tràng, cũng có trong nhiều loại tế bào biểu mô khác như dạ dày , ruột . Đây là một tumor maker (chất đánh dấu ung thư đại trực tràng) Khi chỉ số này tăng sau khi phẩu thuật cho thấy tế bào ung thư đã di căn  sang cơ quan khác trong cơ thể . Nhưng muốn xác định lại xác suất 100% phải kết hợp chụp PET SCAN.

Lại phải khăn gói lên đường sang Sin , vì thời điểm đó chỉ  ở bên Sin và HongKong mới có máy chụp PETSCAN.Khi chụp qua máy này sẽ biết rõ tế bào ung thư đang trú ngụ ở đâu trong cơ thể . Máy hoạt động trên nguyên tắc phân tích hóa trình trao đổi chất trong tề bào . Dùng glucose kết hợp với đồng vị phóng xạ tiêm vào cơ thể khoảng 01h trước khi chụp . Tế bào ung thư hoạt động rất mạnh , đòi hỏi nhiều năng lượng nên sẽ hấp thu đường trong quá trình trao đổi chất , chất đồng vị phóng xạ sẽ được đánh dấu trong quá trình chụp ở khu vực có tế bào ung thư tập trung thành khối u .Kết quả sẽ thể hiện trên hình ảnh một cách rõ nét , các bác sĩ chỉ theo đó mà thực hiện  các bước tiếp theo.

Các thủ tục đã được hoàn tất bằng cách gởi mail cho BS ở Sin, bộ phận giúp việc sẽ thực hiện mọi thứ theo yêu cầu một cách nhanh nhất . Sau 2 ngày tôi đã có mặt ở Sin , nghỉ lại một đêm và sáng vào bệnh viện tiến hành làm các test và chụp PETSCAN.
 Buổi chiều đã có kết quả : tế bào ung thư đã di căn lên gan , khối u 2cm , giải pháp duy nhất là mổ gan để loại bỏ ngay khối u .Tôi bình tĩnh đón nhận tin này trong khi bà xã đang khóc .BS an ủi cứ yên tâm không có gì đáng lo cả . Lo gì nữa khi đã một lấn chết rồi mà vẫn còn sống , thế thì lần này có chết cũng chẳng sao vì mình đã sống được hơn 6 tháng rồi!

Vẫn cố gắng tìm một giải pháp khác thay vì phải phẩu thuật, tôi nêu ra nhiều cách theo suy nghĩ của mình với BS điều trị , câu trả lời cuối cùng là chỉ có phẩu thuật mới có thể loại bỏ khối u . Bs cũng nói rằng tôi rất may mắn nên chỉ có một khối u duy nhất , trường hợp có nhiều khối u thì phải trãi qua quá trình hóa trị trước để thu nhỏ các khối u  rồi mới phẩu thuật .

Có lẽ Trời Phật vẫn còn thương nên khiến cho tôi gặp những BS giỏi , có tâm và hết lòng vì bệnh nhân. Ở BV của Sin , BS tư vấn cũng là BS phẩu thuật nên bệnh nhân có thể hỏi thoải mái tất cả những vấn đề gì liên quan đến bệnh tình của mình cũng như chi phí điều trị , kể cả việc lựa chọn phòng mổ (tùy theo chi phí mà tiện nghi phòng mổ sẽ tối tân hơn). BS phẩu thuật gan là Gíao sư LonDon Lucien Ooi. Phó GĐ trung tâm ung thư Singapore .

Chấp nhận giải pháp cuối cùng ,tôi rời bệnh viện với tâm trạng nặng nề . Để giải tỏa nỗi lo , tôi và bà xã đi lang thang ra Orchard road , đi khắp các của hàng nhưng chỉ để nhìn không thiết mua sắm bất cứ thứ gì nữa và cũng để tiêu hết thời gian , chờ ngày về Việt nam .
Nhìn rừng người đi shopping ở khu sầm uất nhất Singapore với vẽ mặt hân hoan, ngập tràn niềm vui , chợt nghĩ đến mình , sao ông trời bất công quá , bắt mình phải mang căn bệnh hiểm nghèo trong khi suốt cuộcđời mình chỉ làm điều thiện , mang hạnh phúc và niềm vui đến cho mọi người , không nghĩ gì đến bản thân mình , thế mà lại phải như thế này ?

Mệt mỏi vì cứ lang thang mãi , chẳng có  mụcđích và cũng chẳng hứng thú gì , tốt hơn hết là trở về  ks , book lại vé để hôm sau về VN cho sớm .

Phải trở về VN vì đã gần tết đến nơi rồi , có mổ gan thì cũng phải sắp xếp công việc và tài chánh . Vả lại cũng nên hưởng cái tết trước đã vì biết đâu đây là cái tết cuối cùng!

Về lại nhà ,gần ngày tết ,nhưng cả nhà đều buồn bã , không ai quan tâm mùa xuân  đang đến .Ngoài kia ngập tràn xe cộ , mọi người ngược xuôi vội vã mua sắm để kịp đón tết . Nhưng " người buồn cảnh có vui đâu bao giờ " . Cho dù nguyện với lòng không phải suy nghĩ gì , nhưng nhiều khi cũng phải suy nghĩ . Phía trước mình là một tương lai u ám đang chờ đợi , chỉ có sự quyết tâm mới có thể vượt qua những khó khăn này , thêm vào đó là một tinh thần bình thản , đón nhận mọi kết quả xấu nhất vì cuối cùng thì trên thế gian này ai tránh khỏi cái chết , không sớm thì muôn :
"nhân sinh tự cổ thùy vô tử "!

Thứ Sáu, 5 tháng 3, 2010

Kẻ ẩn mặt ma mãnh( 2)

Sau 3 lần bàn giao ,(mỗi lần bàn giao tôi được hỏi đi hỏi lại họ tên , chữ ký trong biên bản và phẩu thuật bộ phận nào), sau cùng  tôi được đẩy vào phòng mổ .Cái lạnh len lõi từ sóng lưng làm tôi run lên từng chập . Trong khi chờ bs vào mổ , tôi bảo cô y tá tìm cách làm cho bớt lạnh .Một máy sưởi được mang đến để sưởi dưới lưng , không khí ấm áp làm cho tôi dần lấy lại sự bình tỉnh . BS đã đến , hỏi tôi một vài câu , với nụ cười thân thiện và gương mặt phúc hậu : are you ready?ông hỏi và tôi đáp  yes .Kế đến tôi được đẩy tới bàn mổ, một động tác nhẹ nhàng từ các y bác sỹ , tôi đã trượt ngang từ giường  sang bàn mổ.Những cảm nhận được sau cùng là bàn mổ lạnh tanh với chất inox khi lưng tiếp xúc vào , nhìn lên là những bóng đèn tròn sáng choang ,một ống gây mê được đặt vào mũi và không còn biết gì nữa .

Mất cả ý niệm về thời gian cho đến khi tôi bắt đầu nghe âm thanh nho nhỏ từ cô y tá gọi tên mình , có lẽ từ lúc mổ cho đến lúc tỉnh lại là thời gian khá dài (sau này nghe người thân kể lại là hơn 10h)
Tôi cảm thấy đau đớn khắp người , cố gắng mở mắt ra nhưng chỉ thấy trần nhà chạy ngược như cảm giác ban đầu khi được đưa vào phòng mổ .Tôi hơi bị xao động , chẳng lẽ mình đã mất thị giác ?, cố gắng nhắm nghiền mắt lại rồi thử mở ra , cảm giác y như cũ .Tôi lại thiếp đi và dần tỉnh lại , lần này thì đã thấy tất cả mọi thứ . Cạnh tôi là bà xã , hai con Duy , Yến  và H bạn Duy.
Tôi được đưa qua phòng hồi sức , nhìn lại mình giống như người máy bởi dây truyền dịch , ống thông tiểu ,máy đo huyết áp , máy đếm nhịp tim tự động , dây nối với thuốc giảm đau . Suốt đêm không thể ngũ được , cứ vừa chợp mắt thì máy đo huyết áp và đếm nhịp tim hoạt động (máy tự động mỗi giờ đo một lần), Tội nghiệp cho bà xã đang ngồi co ro ở góc tường và có lẽ cũng không thể ngũ được . Muốn ngồi được trong phòng phải trốn y tá vì người thân không được vào , dần dần thấy bà xã cũng phụ giúp mấy cô y tá thay đồ , thay drap giường, lau mình , nên các cô làm ngơ .


Qua ngày thứ 2 , tôi chuyển ra phòng riêng một giường, cảm giác thật thoải mái vì không còn nghe tiếng rên la, tiếng ho của những bệnh nhân giường bên cạnh (mỗi phòng có 4 giường). Tôi đã bắt đầu ngũ được và ăn chút ít .Mỗi ngày có thực đơn để lựa chọn món ăn sáng , trưa , chiều .Đến ngày thứ 3 có bs vật lý trị liệu lại tập đi . Mỗi bước đi là cả một sự đau đớn kéo theo nhưng phải cố gắng vì như thế nhu động ruột mới làm việc và mới có thể đi tiêu được. Trong ngày đầu tiên tập đi , phải mang theo bao nhiêu là dây nhợ khắp người , nhưng với quyết tâm cao rồi đau đớn cũng lùi bước , qua hết ngày thứ 4 , các dây nhợ được tháo dần và ngày thứ 5 ra viện .
Ra ngoài khách sạn nằm thêm 01 tuần nữa , vào tái khám lại , bs đồng ý cho về VN.

Ngày về , tâm trạng như nhẹ hẳn dù đã trãi qua hơn 2 tháng trong đau đớn vì sự hành hạ của kẻ ẩn mặt ma mãnh -các tế bào ung thư. Cho đến lúc đó tôi nghĩ rằng đã chiến thắng được căn bệnh hiểm nghèo và cảm thấy thanh thản . Ngồi trên taxi ra phi trường , nhìn  hàng cây xanh lùi lại phía sau , tạm rời xa đất nước nhỏ bé , xinh đẹp , đất nước Singapore với "cỏ cây chen lá , lá chen hoa ".Xa xa là biển với ánh bình minh đang thức dậy , một cơn gió nhẹ thoảng qua như vỗ về an ủi những tháng ngày bản thân phải chiến đấu với một đối thủ vô hình , không cân sức .THÔI VỀ ĐI ĐƯỜNG TRẦN ĐÂU CÓ GÌ ... chợt nhớ đến bài PHÔI PHA của nhạc sĩ Trịnh,nghe như ai đó khuyến khích mình trở lại với cuộc đời.
Lại một lần nữa ra đi rồi  trở về ,cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Rồi cũng có một ngày ra đi nhưng không thể trở về chốn cũ , một ngày trở về với cát bụi phù du (XIN NGƯỜI NHỚ CHO TA LÀ CÁT BỤI , TRỞ VỀ CÁT BỤI XIN NGƯỜI NHỚ CHO).Nhưng đã sinh ra làm kiếp con người , ai cũng phải đi ra từ chiếc nôi và trở về với nấm mồ , chân lý này xem ra vẫn đúng mãi với thời gian vì từ đế vương cho đến kẻ ăn mày đâu ai thoát cảnh sinh lão bệnh tử!
 

 Phía trước là  con đường đầy chông gai đang chờ đón như tiếp tục thử thách thêm tính kiên trì .Nhưng ý chí vẫn còn đó thì vẫn còn có con đường để đi tiếp .

Thứ Năm, 4 tháng 3, 2010

KẺ ẨN MẶT MA MÃNH

Ở ĐÂU CÓ Ý CHÍ , Ở ĐÓ CÓ CON ĐƯỜNG..Đây là câu châm ngôn của phương Tây mà tôi lấy  làm kim chỉ nam trong mọi hành động.Nhưng con đường thực tế không bao giờ bằng phẳng mà đầy chông gai, đôi khi ta phải thay đổi hướng đi, xem xét lại mục tiêu để khỏi bị lạc đường và rơi vào vũng bùn.Tôi đang muốn đề cập đến trận chiến của tôi và căn bệnh nan y : bệnh ung thư.

I- PHÁT HIỆN BỆNH
 Tháng 6/2007

Tôi bắt đầu cảm thấy có những triệu chứng bất thường sau  thời gian dài khoảng một tháng như: không thể đi tiêu bình thường , mệt mỏi , sốt .Ban đầu tôi  nghĩ có lẽ chỉ là bệnh đường ruột nên cứ dùng những thuốc thông thường , cho đến khi sốt kéo dài và chán ăn và sự mệt mỏi ngày một tăng lên .Đọc qua mạng internet , tôi hình dung không rõ ràng về căn bệnh và cảm thấy bất an , tôi quyết định đi nội soi đại tràng ở bệnh viện An Sinh .Kết quả làm tôi lã cả người khi nghe bác sĩ quả quyết rằng 90%là ung thư đại tràng vì có khối u ngay khu sigma.Không nghĩ rằng mình bị bệnh và bác sĩ cũng có thể sai lầm ,tôi cầm kết quả nội soi đến bv Chợ Rẫy để nhờ bác sĩ xem lại  , Bs phán: phải  mổ gấp!Tôi vẫn chưa tin tưởng lắm vì  còn hy vọng  là bác sĩ chẩn đoán nhầm vì chỉ xem nhanh qua kết quả hình chụp sao dự đoán nhanh thế. .Đi tiếp sang bv FV , BS bảo phải mổ gấp . cuối cùng cũng phải chịu nghe theo phán quyết của bác sĩ vì 3 bv kết luận giống nhau.
II ĐIỀU TRỊ 
Tháng 7/2007 -Singapore
Phẩu thuật lần 1

Trở về nhà , đầu óc căng như sợi dây đàn , không biết rồi sẽ ra sao vì nghe nói bệnh ung thư thường là chết chứ khó có thể cứu chữa .Bà xã thì chạy khắp bv Chợ Rẫy để hỏi các bác sĩ quen những thông tin cần thiết . Ban đầu định mổ ở BV Chợ Rẫy nhưng khi tiếp xúc với BS trưởng khoa danh tiếng về mổ  ruột , tôi có cảm giác như vị bs này không phải  là bs điều trị cho mình vì dáng vẽ bên ngoài và cách tiếp xúc với bênh nhân .Đành rằng bv luôn đông nghịt bệnh nhân và bs phải tiếp nhiều bệnh nhân nhưng tôi có cảm giác như tính mạng bệnh nhân bị xem thường khi những thông tin chi tiết mình cần biết lại không được tư vấn đầy đủ  .Tôi quyết định qua bv FV . Nơi đây khác xa với bv Chợ Rẫy  về cung cách phục vụ cũng như tư vấn của bs .   Tôi quyết định sẽ mổ tại bv FV nên tiến hành làm các thủ tục cần thiết và chờ lịch mổ khoảng 3 ngày sau . Trong thời gian này vẫn tiếp tục hỏi thêm thông tin  qua các bs quen biết và cuối cùng như định mệnh đưa đẩy , thay vì mổ ở bv FV , tôi lại khăn gói lên đường sang  Singapore .
Quyết định này xuất phát từ tư vấn của bs S , một trong những bs ghép thận nỗi tiếng . Cấp tốc làm thủ tục qua vp đại diện ở VN , chỉ trong vòng 2 ngày tôi đã có mặt ở SIN , tại bv SGH , giáo sư EU.KW là người trực tiếp mổ .

Đến Sin lúc 13h, 15h có mặt ở bv , hoàn tất các thủ tục nhập viện để  ngày hôm sau lên bàn mổ.
Khi các thủ tục xong , tôi đề nghị gặp giáo sư EU.K.W để hỏi thêm vài điều cho rõ . Tôi được giáo sư tiếp rất thân tình và nói chuyện về bệnh tình một cách thật thoải mái , bao nhiêu sự lo lắng sợ hãi như biến đi đâu hết , tôi đã sẳn sàng đón nhận cuộc phẩu thuật sẽ được thực hiện ngày hôm sau

Cảm giác đầu tiên khi ở bv của Sin giống như đang ở trong khách sạn 4 sao , không gian yên tĩnh , nhiệt độ phòng khoảng 18 độ , dù đấp kín bằng chiếc mền dày nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương . Giường nằm có đầy đủ công tắc bật tv , điều chỉnh âm thanh, nút gọi y tá .

Tối đến ,bs chích lấy máu thử , truyền dịch , chích thuốc .Tôi được phát 2 chai nước uống để sút sạch ruột .Cả đêm không ngủ được vì phải đi tiêu liên tục .Vừa chợp mắt đâu khoảng 1h thì y tá đánh thức để chuẩn bị thay đồ và lên băng ca để đẩy vào phòng mổ.

Nằm trên xe đẩy , nhìn lên trần nhà đang chạy ngược , một cảm giác trống không khó tả , chuyện gì đang chờ ở phía trước ? có phải đây là những cảm giác cuối cùng mình cảm nhận được và sau đó là một khoảng không sâu thẳm như hồi ức của những người đã chết kể lại?